Ngắm hoa nở trong sương
Phan_19
Allan nhìn cô một lát rồi gật đầu, định nói gì đó xong lại thôi.
“Cô ta…ép anh…làm chuyện đó hả?” Ngải Mễ ngập tràn hy vọng hỏi.
“Chuyện này, em cũng biết đấy…” Allan ấp úng và không nói tiếp, nhìn thấy Ngải Mễ chuẩn bị hỏi tiếp, mới nói: “Con gái không thể bắt ép con trai được, con trai cũng có trách nhiệm, không thể…thoái thác.”
Ngải Mễ ném ngay lá thư đang cầm trên tay xuống đất, bực bội nói: “Thế ý anh là anh yêu cô ta hả? Đúng không, anh…” Cô không cầm được nước mắt và bật khóc tấm tức. Allan bước đến, định ôm cô, liền bị cô đẩy ra, cô quên mất vết thương trên người anh, tay chạm đúng vào ngực anh. Cô thấy anh xuýt xoa một tiếng, sợ quá, vội chạy đến, cởi áo sơ mi của anh ra xem vết thương có bật máu không.
Allan liền ôm chặt lấy cô, nói: “Cứ kệ nó, không sao. Nếu đánh mấy cái mà em được hả giận thì em cứ việc đánh.”
Cô chưa bao giờ thấy anh đuối lý thế này nên cũng mềm lòng hơn. “Anh giảo hoạt quá, biết là em…không nỡ đánh anh…” Cô ngẩng lên nhìn anh. “Tại sao anh lại có… quá khứ? Tại sao anh không đợi em…mà tùy tiện yêu người khác chứ?” Cô chỉ mong anh nói: “Nhưng anh có yêu cô ta đâu, anh chỉ thấy cô ta tội nghiệp thôi”, nhưng điều khiến cô thất vọng là, Allan chỉ nói: “I’m sorry” mà thôi.
“Nghe Tiểu Côn nói là cô ta lừa anh, bảo cô ta bị ung thư não, anh vì thương hại cô ta nên mới làm thế, đúng không?”
Allan cau mày, hỏi: “Tiểu Côn kể cho em nghe hả? Làm sao mà anh ta biết được chuyện này?” Rồi anh im lặng một lát, nói: “Mong là anh ta sẽ không kể với người khác nữa, em cũng không nên để ai biết chuyện này, anh đã hứa với cô ấy không nói với bất kì ai. Hiện tại… cô ấy có gia đình rồi, nếu chồng cô ấy biết… sẽ ảnh hưởng đến… tình cảm của họ.”
Cô nghĩ đến lời Tiểu Côn: “…Bị công an tra hỏi rất gắt gao nhưng cậu ta vẫn không chịu khai ra chuyện này”, giờ thì cô đã hiểu “hỏi” ở đây thực ra là “tra khảo”, Allan không chịu khai, bọn họ liền đánh anh, vì bảo vệ cô nàng họ Đồng kia, anh chấp nhận bị đánh như thế. Cô cảm thấy trái tim mình đau tê tái, nhưng cô không biết đau vì anh bị đánh hay đau vì anh cố gắng bảo vệ cô nàng họ Đồng kia bằng mọi cách.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt vừa giận vừa thương, nói: “Anh không kể đâu có được? Cuối cùng bên công an vẫn biết đó thôi.”
“Thế nên anh rất… áy náy, nếu không vì chuyện của anh thì làm sao bên công an gây rắc rối cho cô ấy được…”
“Anh…thương cô ta như vậy vì vẫn…còn yêu cô ta hả?”
Allan liền lắc đầu. “Bọn mình đừng nói chuyện này nữa có được không, càng nói nhiều em… càng không vui…”
Cô khăng khăng nói: “Không nói thì không tồn tại ư? Càng không muốn nói càng chứng tỏ…anh có vấn đề. Nếu anh không còn yêu cô ta nữa, cô ta chẳng khác gì một người xa lạ thì mang ra nói có vấn đề gì đâu?”
Allan bất lực nói: “Thích nói thì cứ nói, đừng để mình không vui là được.”
Ngải Mễ bực bội hất tay anh ra. “Sao em lại không vui chứ? Người em yêu đã yêu người khác trước khi yêu em, trải qua quá trình thực tiễn như thế thì đến lượt em kinh nghiệm chẳng không đầy mình à? Em phải vui mới đúng chứ…” Thấy anh không nói gì, cô lại nói tiếp: “Anh còn… yêu cô nào nữa không?”
“Còn hai người nữa…”
Ngải Mễ trợn tròn mắt. “Còn hai người nữa hả?”
Allan thẳng thắn nói: “Đáng lẽ anh phải kể với em từ sớm… nhưng anh…không muốn nói về những chuyện đó. Giờ…anh không muốn nó đến tai em… từ miệng người khác, như thế…em càng buồn khổ hơn…”
“Hai cô đấy là thế nào?”
“Đều là…nói như hiện nay là…chuyện tình một đêm, hồi ấy anh còn rất trẻ, tò mò, cũng… không có trách nhiệm, có một, hai lần, rồi không qua lại nữa…”
“Bọn họ…chủ động dâng hiến cho anh hả?”
Allan lại không nói gì. Thấy anh không nói gì, cô bực lắm, cảm giác như anh đang bảo vệ họ, sợ làm tổn thương đến họ vậy. Cô “hứ” một tiếng rồi nói: “Nếu… không có trách nhiệm gì thì sao chỉ có hai người được? Chắc chắn là vẫn còn…”
Allan lắc đầu phủ nhận: “Không còn ai nữa. Cô thứ hai… nói một số lời quá khích, sau đó… anh phải chú ý hơn.”
Chuyện này chẳng khác gì cắt khối u trong người, lúc đầu chỉ thấy một cái, kết quả vừa cắt lại thấy ba cái. Nghe nói gặp tình huống này, bác sĩ sẽ phải khâu ngay lại, vì biết có cắt cũng chẳng cắt được hết. Cô cũng không dám hỏi nữa, sợ càng hỏi, càng nhiều. Cô ngân ngấn nước mắt, không thốt ra được lời nào, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Allan kéo cô vào lòng, dỗ dành: “Ngải Mễ, em đừng làm thế, em…đừng giận, đều là chuyện đã qua, em…”
“Như thế là bất công! Quá bất công!” Ngải Mễ khóc nức nở. “Anh là người đầu tiên của em, tại sao em…không là người đầu tiên của anh chứ?”
“I’m sorry, baby, I’m sorry.” Allan ôm chặt cô trong lòng và thì thầm: “I’m sorry…”
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như đứa trẻ mắc lỗi, chẳng còn phong độ ăn nói chững chạc như thường ngày. Cô cầm nước mắt, phụng phịu: “Em phải đáp trả…”
Anh nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Đáp trả kiểu gì?”
“Em không biết, có thể em cũng đi tìm…đàn ông, tìm vài ba người gì đó…”
Allan cau mày nhưng không nói gì.
“Nếu em…đi yêu người khác, làm…chuyện đó với họ, anh…có ghen không?”
Allan chỉ im lặng.
Cô lại hỏi tiếp: “Anh có ghen không? Có cảm thấy buồn không?”
Allan không đáp, cô kéo tay anh lắc mạnh. “Anh trả lời đi chứ, nói gì đi chứ!”
Bị lắc hồi lâu, Allan mới nói: “Sao lại không buồn? Nhưng nếu…chỉ có cách đó mới làm cho em…hết ấm ức thì anh…cũng chẳng có cách nào khác.”
Chương 41
Ngải Mễ rất hối hận vì đã gây chuyện với Allan ngay sau hôm anh được trả tự do. Lúc đầu đã hạ quyết tâm là không truy hỏi chuyện quá khứ của anh nữa, như mẹ cô nói là nếu con cắt đứt được với nó thì cắt đứt, còn không thì không nên tra hỏi về chuyện cũ nữa, nếu không chỉ làm cho mình mệt mỏi, mà người ta cũng mệt mỏi.
Bản thân cô cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, bất giác cô lại nhớ đến tình tiết trong một câu chuyện nọ, hình như là do một nhà văn người Ai Len viết: Người của một tổ chức ngầm bị bắt, địch tra khảo anh ta rằng lãnh đạo của tổ chức ngầm trốn ở đâu, bị tra tấn nhiều quá, anh ta liền đáp bừa là đang trốn trong một ngôi mộ nọ. Địch tưởng thật, liền tìm đến ngôi mộ đó, đúng hôm ấy lãnh đạo tổ chức ngầm lại trốn ở đấy, và thế là bị bắt sống…
Cô cảm thấy lần này mình rất giống tay trùm xui xẻo kia, lúc đầu chỉ định hỏi cho vui, ai ngờ ngắm lệch mà vẫn bắn trúng, hỏi được về “quá khứ” mà mình không muốn biết nhất.
Giờ thì cùng lúc hỏi ra ba cái “quá khứ”, chẳng lẽ lại đi tìm ba anh để “trả đũa” ư? Cô còn chưa nghĩ ra là ai đáng được cô “tìm” để “trả đũa” đây. Tiểu Côn ư? Chắc chắn là từng cặp với rất nhiều người, hơn nữa cảnh tượng anh ta “tìm cách khác” trong ô tô khiến cô kinh tởm vô cùng.
Trước đây, Ngải Mễ không tin vào lý thuyết “tình dục” và “tình yêu” tách biệt nhau, cô cho rằng một người nếu không yêu người kia thì dù thế nào cũng không thể xảy ra quan hệ đó với anh/cô ta. Nhưng hiện tại cô rất mong khi làm chuyện đó với các cô gái kia, Allan tách bạch được “tình dục” và “tình yêu”.
Cô tự nhủ và biện hộ cho anh rằng, khi tốt nghiệp đại học, anh mới hai mươi tuổi, thế nên những chuyện kia đều xảy ra khi anh chưa đến hai mươi tuổi. Một thanh niên trai tráng chưa đầy hai mươi bị một đám nữ sinh ngưỡng mộ vây quanh, rồi đều là những “bà chị” hơn tuổi anh, anh lại sợ làm tổn thương họ, nếu có người chủ động dâng hiến thì còn có kết quả gì nữa? Nếu như vậy thì phải cảm ơn cô nàng đã “nói lời quá khích kia”, chắc chắn là cô nàng đã đòi sống đòi chết gì đó làm Allan sợ, không dám để xảy ra chuyện tình một đêm nữa.
Chuyện tình của anh và cô nàng tên Đồng Hân đó, có thể nói Đồng Hân đã lừa dối anh, bảo cô ta bị ung thư não, chỉ vì thương hại cô ta nên anh mới làm như thế. Có thể sau đó bản thân anh cũng nhận ra rằng thương hại không phải là tình yêu nên mới đòi chia tay, nhưng Đồng Hân lại lấy việc uống thuốc ngủ ra dọa anh, thế nên chuyện này mới kéo dài khoảng nửa năm.
Nhưng tại sao anh không chịu nói những chuyện đó đều không phải là tình yêu? Nếu anh nói đó không phải là tình yêu thì cô sẽ tha thứ cho anh. Nhưng chỉ cần hỏi đến việc anh có yêu họ không thì anh lại ấp a ấp úng không chịu trả lời, khiến cô ấm ức vô cùng.
Trước đây cô thường xuyên kết tội, tra khảo anh vì chỉ muốn được nghe anh thuyết phục, phản bác. Anh minh oan được cho mình thì cô còn vui hơn cả anh. Có những điều không phải cô không biết, nhưng cô không chắc chắn nên mới nói ra những cái mình không mong muốn, sau đó bị anh phản bác, thuyết phục, cô mới thật sự tin tưởng. Nhưng hiện tại dường như anh không còn muốn thanh minh hay phản bác gì nữa, dường như anh rất dễ nhận tội, không biết có phải là do bị giam hai tháng trong đồn thu thẩm hay không.
Cô nhớ đến cảnh vừa nãy anh một mực xin lỗi cô, chẳng giống với chuyên gia tình yêu có thể khiến cô hoa mắt vì những lập luận, lý lẽ uyên thâm gì cả, thực ra chẳng khác gì những gã đàn ông khác, đều sợ người yêu ghen tuông, nổi cáu. Cô nghĩ chắc chắn sau này anh sẽ không động đến những gười phụ nữ khác nữa, mấy cô trước đã khiến anh sợ vì “những lời nói quá khích” và uống thuốc ngủ rồi. Cô không biết nên hận hay nên cảm ơn mấy cô gái đó.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng thấy tâm trạng đã khá hơn, chui ra khỏi lòng anh, nói: “Đọc thư tiếp thôi.”
“Không giận nữa hả?”
“Giận thì giải quyết được gì?” Cô hậm hực trợn mắt nhìn anh. “Đâu có tử hình được anh. Thực ra vừa nãy nếu anh nói được câu “lúc ấy anh đâu có biết là thế gian này còn có Ngải Mễ” thì em đã hết giận từ lâu rồi.”
Allan như người trút được gánh nặng nghìn cân, nói: “Đang định nói…thì bị cơn thịnh nộ của em lấn át hết cả.”
Cô cảm thấy hiện tại trông anh còn nhu nhược hơn cả khi bố cô bị mẹ cô mắng, không kìm được cô bèn bật cười. “Anh đừng có nói nghe tội nghiệp như thế, cứ như sợ em lắm ấy.”
Dường như anh đã lấy được chút phong độ và cười tươi hơn. “Nếu nhìn thấy vẻ mặt của em chắc em cũng hết hồn, mặt tái đi, môi nhợt nhạt, suýt nữa anh đã phải bấm vào nhân trung cho em rồi.”
“Thà hô hấp nhân tạo còn hơn.” Nói xong, cô liền ghé sát vào “hô hấp nhân tạo” say đắm một hồi với anh.
Hai người đọc được một lúc, bất ngờ Allan nói: “Em xem cái này này!” Anh đưa một lá thư cho cô rồi vội lục đống thư.
Ngải Mễ đọc lá thư trên tay, thư do một người tên là “Cung Bình” viết, mực đỏ, chữ rất to, cả trang giấy đỏ choét. Cô đọc lá thư đó và sững lại. Đó là lá thư đe dọa, đại ý nói rằng: “Thành Cương, tôi biết anh đang có người yêu, nếu anh không bỏ cô ta thì tôi sẽ cho cô ta tàn đời đấy.”
Hai người lục tìm một hồi, tổng cộng tìm được bốn lá thư của “Cung Bình”. Ngải Mễ đọc mấy lá thư còn lại, câu chữ tương tự, đều là chủ đề này.
Hai người im lặng hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn mấy lá thư đó. Cuối cùng, Allan nói: “Có lẽ anh không nên ở đây, anh phải chuyển ra ngoài, ở ký túc xá hoặc…”
Ngải Mễ lập tức phản đối: “Chắc chắn đây là ai đó đang giở trò ác ý muốn chia rẽ bọn mình, em không cho anh đi đâu hết. Anh ở đây còn có thể bảo vệ em…” Cô phân tích: “Mấy lá thư này gửi từ lâu rồi, nếu có ý đồ đó thật thì em đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Em cam đoan đây là trò đùa ác ý của ai đó thôi.”
“Nhưng có thể chỉ là vì trước còn không biết em là ai, giờ anh ở đây, chẳng mấy chốc sẽ lan ra. Em…còn phải đi học, làm sao yên tâm được. Hay mình báo công an đi?”
“Báo công anh thì giải quyết được gì? Lại bắt mấy người rồi tống vào đồn thu thẩm ư?” Ngải Mễ đọc lại mấy lá thư đó một lần nữa, đặc biệt chú ý đến dấu bưu điện, thư được gửi từ bốn địa điểm khác nhau trong thành phố nhưng đều gửi vào tuần lễ sau khi Allan bị bắt. “Gần hai tháng trôi qua rồi, chắc là người viết thư đã quên trò đùa ác của mình rồi.” Thấy Allan vẫn có vẻ rất lo lắng, cô bèn nói: “Bọn mình đợi thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn nhận được thư kiểu này thì mình sẽ báo công an, nếu không thì chắc không sao đâu.”
Allan đọc lại lần nữa mấy lá thư đó rồi cau mày, nói: “Ai là người có khả năng đùa ác vậy nhỉ? Có vẻ như người viết thư biết rất rõ về tình hình của anh…”
“Liệu có phải là cô bạn học nào đó của anh không? Người ở khu nhà số 2 dành cho nghiên cứu sinh ấy?”
“Nếu là người ở đó thì phải biết lúc ấy anh bị thu thẩm rồi, sao lại gửi thư tới phòng anh được? Chẳng lẽ là người đã tốt nghiệp rồi ư?”
Ngải Mễ buột miệng: “Liệu có phải là…Jane viết không? Hôm xảy ra chuyện của cô ấy là thứ Sáu, nếu tối hôm đó rất muộn cô ấy mới bỏ thư vào thùng thì tuần sau thư mới được gửi tới mà, như thế sẽ rơi vào khoảng thời gian này.”
Allan sửng sốt nhìn cô. “Jane viết những cái này làm gì?”
Ngải Mễ nghe giọng Allan mới sực nhớ là anh chưa biết nguyên nhân khiến Jane tự sát, vội lảng sang chuyện khác: “Thế tối hôm nay có đến nhà bác sĩ Kim nữa không? Bọn mình đã hẹn với cô ấy rồi mà.”
“Hẹn rồi thì phải đi thôi. Có anh đi theo chắc không vấn đề gì đâu. Chắc chắn “Cung Bình” là con gái, anh đối phó được, anh chỉ sợ em gặp cô ta ở trường hoặc trên đường…”
Buổi tối, hai người đến nhà bác sĩ Kim, Allan có vẻ ngại. “Em đã kể hết chuyện riêng tư của bọn mình với cô ấy rồi, anh còn mặt mũi nào gặp cô ấy nữa?”
“Có gì đâu mà ngại?” Ngải Mễ tưng tửng nói. “Em đâu có nói xấu gì anh, chỉ bảo anh giỏi giang, mạnh mẽ thôi, anh sợ gì chứ?”
Allan bất lực lắc đầu. “Anh chịu em thật, chuyện gì cũng kể với người ta được. Thế em có vẽ tranh cho họ xem không?”
Bác sĩ Kim nhiệt tình tiếp đãi họ, ngắm nghía Allan hồi lâu rồi bảo Ngải Mễ có con mắt, rồi lại gọi mọi người trong nhà ra gặp họ. Con gái bác sĩ Kim bế con đến, nhìn Allan rồi buột miệng: “Haizz, đẹp trai thật đấy, thảo nào con gái nhà họ tự tử vì cậu ấy. Nếu con chưa lấy chồng, có khi cũng làm thế.”
Allan lo lắng hỏi: “Tại sao chị lại nói cô ấy tự tử vì em?”
Ngải Mễ sợ quá, liên tục đưa mắt ra hiệu cho con gái bác sĩ Kim.
Nhưng chị ấy không để ý mà nói tiếp: “Cô bé đó đã viết hết trong thư tuyệt mệnh rồi còn gì, không tin cứ hỏi mẹ chị mà xem. Giờ em nổi tiếng nhỉ, có người tự tử vì em, thời nay chuyện này hiếm lắm…”
Allan vội hỏi bác sĩ Kim: “Cô đọc lá thư đó rồi ạ?”
Bác sĩ Kim nói: “Cô cũng chưa đọc bao giờ, nghe một bác sĩ pháp y bên công anh nói vậy thôi.”
Về đến nhà, Allan ngồi thẫn thờ trong phòng anh, Ngải Mễ bước đến, ngồi cuống bên cạnh, hỏi: “Anh…đang nghĩ gì vậy?”
“Thực ra khi bị giam trong đồn thu thẩm, anh đã đoán là Jane tự sát, công an vẫn khẳng định hung thủ không thể từ ngoài vào, chỉ có thể là anh làm. Nhưng nếu anh không làm thì anh thật sự không thể nghĩ ra ai…có được chìa khóa, chỉ có thể là tự tử…nhưng anh không biết tại sao cô ấy lại…”
Ngải Mễ không dám ho he gì, đúng là đề phòng các kiểu mà vẫn còn sơ hở, cô đã nhắc bố mẹ, nhắc lão Đinh và mọi người ở trong phòng Allan, đến cả hàng xóm cũng đã nhắc, bảo họ rằng không nên nói với Allan rằng Jane tự tử vì anh, nhưng cô lại không ngờ chuyện này lại bị lộ ở nhà bác sĩ Kim.
Allan nói: “Ở trong đồn thu thẩm, công anh luôn nói Jane bị anh giết, hoặc là anh thuê người giết… Bọn họ bắt anh phải khai quá trình gây án, còn bắt anh chép ít tài liệu, chắc là định đối chiếu nét chữ. Trong số những tài liệu họ bắt anh chép, có cả những câu anh viết trong luận văn, thế nên anh đoán chắc là trong thư tuyệt mệnh hoặc tài liệu gì đó do Jane viết có những câu này, nhưng anh không ngờ cô ấy…”
Allan đăm chiêu nhìn cô, nói: “Khi thả anh ra, kết luận họ đưa ra cho anh là anh không liên quan gì đến cái chết của Jane, cảm ơn anh đã hỗ trợ điều tra, nhưng họ không nói rốt cuộc Jane tự tử hay bị người khác giết.”
Rồi Allan lại chìm trong suy tư, hồi lâu không nói gì. Ngải Mễ sợ quá, bèn lắc tay anh, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nhớ lại những câu họ bắt anh chép, xem xem câu nào có khả năng được Jane viết trong thư tuyệt mệnh. Chắc chắn là họ đã cắt lược bớt thư của cô ấy và thêm vào một số câu khác rồi bắt anh chép. Nhưng anh không nhớ là đã chép những gì nữa…” Allan ngơ ngác nhìn Ngải Mễ, hỏi: “Jane tự tử vì anh ư? Tại sao lại như thế?”
“Em không biết, có thể là không phải, có thể là vì người khác thật đấy, em không biết, anh không nên vì chuyện này mà tự trách mình. Kể cả chị ấy có tự tử vì anh thì anh cũng không có trách nhiệm gì, vì anh không hề biết gì hết.”
“Nhưng hôm đó cô ấy nói: “Chàng rể trẻ, tôi phải đi đây, tôi đã nghĩ ra cách rồi”, anh lại cứ nghĩ cô ấy đùa, còn bảo: “Nàng đi trước, tôi theo sau”, liệu cô ấy có tưởng lời anh nói là thật không?”
“Anh đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, chị ấy là người lớn, chả lẽ nói đùa như thế mà còn không biết hay sao?” Cô tò mò hỏi: “Sao Jane gọi anh là chàng rể trẻ?”
“Tên bạn bè cấp ba gọi đùa anh mà.” Dường như Allan chợt nghĩ đến điều gì, nói: “Chắc chắn là cô Giản đã được đọc lá thư tuyệt mệnh đó, anh phải đến nhà cô chú ấy xem rốt cuộc lá thư ấy là như thế nào. Lúc đầu anh định đợi vết thương lành rồi mới đi…” Nói rồi, Allan định ra gọi điện thoại.
“Em nghe nói họ không còn ở đó nữa, anh gọi điện thoại cũng không gặp đâu.” Ngải Mễ sợ bố mẹ Jane kể cho Allan biết nhiều chuyện hơn, vội khuyên: “Anh đừng đến chỗ họ nữa, em có bản sao lá thư tuyệt mệnh, để em cho anh xem.”
“Em có bản photo hả?” Allan nhìn cô chằm chằm với vẻ không tin. “Sao em lại có bản photo đó?”
Ngải Mễ đành phải kể lại quá trình tìm kiếm bản photo lá thư tuyệt mệnh.
“Thế sao em không cho anh xem sớm?”
Ngải Mễ ấp úng: “Em…sợ anh vì chuyện của Jane mà tự trách mình, anh…”
“Để anh đọc xem nào.”
Ngải Mễ liền đưa cho Allan đọc, anh chăm chú đọc rất nhiều lần, nét mặt ngơ ngác, cứ như người không biết chữ vậy. Ngải Mễ bèn khuyên: “Muộn rồi, hôm nay anh cũng đã quá mệt, đi nghỉ sớm thôi.” Cô lấy lại bản photo đó và gấp lại, đặt vào ngăn kéo bàn cạnh giường anh, nói: “Đọc sau, giờ đi ngủ đi đã.”
Ngải Mễ sắp xếp giường chiếu cho Allan rồi đỡ anh nằm xuống. Trước ngực, sau lưng anh đều có vết thương, phần thắt lưng bên phải cũng bị đá tím bầm, chỉ có thể nằm nghiêng bên trái. Ngải Mễ đứng bên giường một lát rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chương 42
Điều khiến Ngải Mễ khá thắc mắc là Allan không nhắc gì đến lá thư tuyệt mệnh nữa, mọi biểu hiện của anh không khác nhiều so với mấy ngày trước. Cô không rõ rốt cuộc mối lo lắng của cô Tĩnh Thu là thừa hay do anh rất biết cách che giấu suy nghĩ của mình. Cô cảm thấy khả năng sau cao hơn, thế nên quyết định sẽ đề cao cảnh giác theo dõi, nếu phát hiện ra anh áy náy, tự trách bản thân thì sẽ tìm mọi cách khuyên anh.
Chủ nhật, Allan đưa Ngải Mễ đến nhà một người bạn của anh là lão Triệu, nghe nói là quán quân boxing năm nào đó, không biết là quán quân cấp thành phố hay toàn quốc, tóm lại chỉ biết là quán quân. Allan liền kể cho lão Triệu nghe câu chuyện bị “Cung Bình” đe dọa, nhờ lão Triệu dạy Ngải Mễ một số chiêu phòng thân.
Lão Triệu phì cười, nói: “Sao lại gắn boxing quyền Anh với vấn đề phòng thân? Các cậu có biết boxing là gì không?” Lão Triệu liền thao thao bất tuyệt một tràng về sự bác đại tinh thâm của môn boxing, cuối cùng nói với Ngải Mễ: “Con gái bọn em đã đánh nhau thì chẳng theo một chiến thuật nào cả vớ được nhau là ôm chặt, dứt tóc, cào, cấu, cắn. Chiêu duy nhất anh có thể dạy em là cắt tóc ngắn và để móng tay dài.”
Hai người học được chiêu này rồi tiu nghỉu cáo từ. Ngải Mễ có linh cảm rằng “Cung Bình” chính là Jane nên không bận tâm lắm, nhưng cô ngại nói ra, sợ Allan không vui nên cô chỉ nói: “Anh đừng lo lắng quá, hiện tại đi đến đâu em cũng để mắt ngó nghiêng, dỏng tai nghe ngóng, hơn nữa em cao hơn nhiều đứa con gái khác, có sức thì chắc chắn em sẽ đấu được với “Cung Bình”.”
Allan chỉ lo lắng lắc đầu, “Không phải “Cung Bình” tìm em để đánh nhau đâu, cô ta sẽ dùng dao đó…”
“Em có dao, sợ gì chứ?”
Buổi tối, Ngải Mễ phải về trường, Allan liền nói: “Hay là để bố em đưa em đi? Nếu “Cung Bình" nhìn thấy bọn mình đi với nhau…”
Ngải Mễ nhất quyết không chịu. “Không, em muốn anh đưa cơ. Không thể vì mấy câu lãng nhách của “Cung Bình” mà bọn mình lại phải tách ra.” Rồi cô đùa: “Giờ thì em biết phải nắn gân anh kiểu gì rồi, nếu sau này anh có người yêu khác thì em sẽ căn đúng giờ đúng lúc hai người làm tình rồi gọi điện thoại đe dọa, để anh bị dọa sợ chết, hết làm luôn.”
Allan cười đau khổ. “Cũng chỉ có em mới nghĩ ra được những chuyện này.”
Anh đưa cô về trường rồi dặn dò kĩ lưỡng đủ điều mới bắt taxi về. Mấy ngày sau đó, khi đi học Ngải Mễ đều đem theo “vũ khí phòng thân”, còn dặn dò bạn bè cùng phòng không được áp sát cô từ phía sau, đề phòng cô tấn công nhầm. Thỉnh thoảng Allan lại gọi điện thoại đến hỏi xem mọi chuyện của cô có ổn thỏa không. Để anh lo lắng cho cô, đôi lúc cô cố tình nói những câu như “hình như hôm nay có người theo dõi em”, khiến Allan phải mò đến trường và bám theo cô từ xa, kết quả chả phát hiện ra điều gì.
Anh bảo cô ở lại trường tập trung học, giữa chừng không nên về nhà một mình, anh nói nếu cô không chịu nghe thì anh sẽ không dám ở nhà cô nữa. Chiều thứ Sáu, Allan đến trường đón cô về nhà. Anh sợ “Cung Bình” nhận ra mình nên đeo kính đen khiến Ngải Mễ cười ngất, nói anh ăn mặc thế này lang thang trong trường B, chưa kịp bắt “Cung Bình” thì bảo vệ trường đã tóm cổ anh vì tưởng là dân xã hội đen.
Tối thứ Năm, bố mẹ Allan đã có mặt ở thành phố J, lúc đầu họ định ở khách sạn, nhưng bố mẹ Ngải Mễ nhất định mời họ về nhà ở, cuối cùng họ đành đến nhà Ngải Mễ ở.
Hôm đó Ngải Mễ về nhà thì nhìn thấy bố mẹ Allan. Bố Allan đúng như những gì cô Tĩnh Thu kể, rất đẹp trai, phong độ, rất Tây. Mẹ Allan khi còn trẻ chắc chắn rất xinh đẹp, vì bây giờ trông bà vẫn rất duyên dáng, không béo mập, mà nhẹ nhàng, nữ tính.
Ngải Mễ nhìn thấy bố Allan đứng sau mẹ anh, hai tay đặt lên vai mẹ anh rất dịu dàng, còn mẹ anh thì ngoái đầu lại, ngước lên nhìn bố anh. Không hiểu tại sao, hình ảnh này để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô.
Trước mặt các phụ huynh, Allan chẳng dám động chạm đến cô, nhưng cô bất chấp trước mặt hay sau lưng, thích động chạm anh là động chạm, phát hiện ra mấy lần Allan đều tỏ vẻ mất tự nhiên, đỏ mặt tía tai, cứ như cậu học sinh yêu đương bị thầy cô phát hiện. Anh càng đỏ mặt cô càng có hứng, cố tình ôm vai bá cổ anh trước mặt mọi người. Anh ngại đẩy cô ra, đành phải đỏ mặt, mặc cô tung hoành, cuối cùng đều là các phụ huynh biết ý tránh đi.
Vì vấn đề ở phòng nào mà cả hai nhà nhường nhau rất lâu, cuối cùng đã thuyết phục được bố mẹ Allan ở phòng ngủ của Ngải Mễ, còn Ngải Mễ ngủ ở giường kê trong phòng làm việc của bố mẹ cô.
Nhà Ngải Mễ ngoài phòng khách ra còn có ba phòng lớn, một phòng nhỏ khác, cô không hiểu tại sao không có người đề nghị cho cô và Allan ở một phòng, có lẽ là bố mẹ hai bên đều không biết họ đã có quan hệ đó, hoặc bọn họ cho rằng chưa kết hôn không được ở cùng nhau. Tóm lại là mấy bậc phụ huynh đều không có ý đó, khi bàn đến chuyện ai ở phòng nào, họ đều tính theo phương ánh tách cô và Allan ra. Thậm chí mẹ cô còn nghĩ đến phương án “đồng giới đồng phòng”, bố với Allan ở một phòng, mẹ với Ngải Mễ một phòng chứ không nghĩ đến phương án cho cô và Allan ở một phòng.
Sinh nhật Allan rơi vào thứ Bảy. Buổi trưa, bố mẹ anh mời mọi người đi ăn ở một nhà hàng, vì buổi tối Allan và Ngải Mễ phải đi dự sinh nhật mà bạn bè anh tổ chức cho ở nhà hàng Tiểu Động Thiên.
Đây là lần đầu tiên Ngải Mễ đi dự tiệc cùng Allan, cô muốn trang điểm cho dễ thương một chút để anh khỏi mất thể diện, nhưng chọn đi chọn lại thấy chẳng có bộ nào ưng ý, đành phải mặc lại chiếc váy trắng kia. Cô nghĩ một lát, lấy chuỗi ngọc trai đó ra đeo, rồi gọi Allan vào phòng làm việc. Anh hỏi: “Em trang điểm xong chưa?”
“Anh xem cái vòng này có đẹp không?”
“Đẹp lắm. Muộn rồi, mình đi thôi em.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian